Lớp học chính trị tại hang Kéo Quảng (Nguyễn
Bình) do Bác Hồ trực tiếp phụ trách.
Hồi bấy giờ, Hítle đang ồ ạt tiến công Liên
Xô. Quân đội phát xít Đức đã chiếm gần hết Ucraina và chỉ còn cách Thủ đô Mátxcơva khoảng ba mươi
kilômét. Nhiều người lo lắng hỏi:
- Phát xít Đức mạnh đến như thế, liệu Liên Xô
có thể bị mất không ạ?
Bác nói:
- Việc gì mà phải lo. Liên Xô đã chuẩn bị từ
lâu. Đất nước này rộng lắm. Các nhà máy ở thủ đô đều đã rời vào dãy núi Uran
cách xa hàng nghìn cây số. Nếu quân đội của Hítle chiếm đóng những vùng
gần thủ đô thì Liên Xô sẽ rút về phía Uran và tiếp tục kháng chiến. Đánh giặc
phải có căn cứ địa chứ.
Nghe nói đến căn cứ địa, có người hỏi:
- Thưa lão đồng chí, ở miền núi thì lấy núi
lấy sông làm căn cứ địa, thế còn ở đồng bằng không có địa thế hiểm trở thì
làm thế nào ạ?
Bác cười bảo:
- Có núi thì dựa vào núi, có sông thì dựa
vào sông, không có núi, có sông thì dựa vào người dân ở đó.
Rồi Bác kể lại chuyện ông cha ta bao đời
đánh giặc, nhất là trong cuộc kháng chiến chống Nguyên, kẻ địch mạnh đến nỗi
hầu hết các nước đều phải chịu thua. Nhưng khi chúng kéo quân vào nước ta,
thì cả ba lần đều bị thất bại. Đó là vì triều Trần đã biết lấy dân làm sông,
làm núi. Rồi Bác nói tiếp:
- Các chú có biết chữ Hán có chữ “nhân sơn,
nhân hải” có nghĩa là “núi người, biển người” không? Ở đâu có dân là ở đó có
núi, có sông, có biển. Dân có sức mạnh hơn cả sông núi. Nếu ta biết dựa vào
dân thì sẽ thành công.
(Theo Hồi ký của Bằng Giang)
|