Đồng chí Hoàng Hữu Kháng, Cục cảnh vệ Bộ Nội vụ kể:
“Có một đêm, Bác ngủ trên gác một căn nhà, tới 4 giờ sáng
Người thức giấc. Ngoài trời gió vun vút dập vào cửa kính. Ngồi trong nhà còn
thấy lạnh, thế mà đã có tiếng trẻ rao hàng dưới đường phố vọng lên. Bác mở cửa
ngó xuống nhìn cho đến khi em bé đi khuất mới từ từ khép cửa lại”.
Nhà thơ Tú Mỡ nhớ lại trong Đại hội chiến sĩ thi đua năm 1952,
sau một buổi chiếu bóng, mọi người lục tục đứng dậy ra về, Bác vội đứng lên đưa
tay ra lệnh trật tự và nói to:
“Hãy khoan đã, để cho cháu bé ra trước, kẻo lộn xộn các cháu
sẽ lạc đấy”. Đồng chí Tú Mỡ thốt lên:
“Chao ôi! Óc sáng suốt của Bác thật lạ kỳ hiếm có! Bác chăm lo
hàng vạn việc lớn mà không quên sót một việc nhỏ mà người khác thường không
nghĩ tới. Ai chú ý chăm sóc các cháu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh”.
“Chuyện thường ngày của Bác Hồ” do đồng chí Hoàng Quốc Việt viết đã khẳng định:
“Bác yêu trẻ con một cách lạ! Đang trò chuyện, đọc báo mà nghe
trên đài có tiếng trẻ em bé hát là Bác dừng lại nghe. Đã nhiều lần Bác thi với
đồng chí phục vụ đoán xem em bé vừa hát xong mấy tuổi. Rồi Bác bảo đồng chí ấy,
lúc nào tiện, hỏi bên đài phát thanh xem. Mặc dù đồng chí ấy thường ngày về nhà
vẫn chăm sóc con nhỏ mà lại hay đoán sai, còn Bác thường là đoán trúng. Bác bảo
một đồng chí ở gần Bác thỉnh thoảng đưa cháu nhỏ năm tuổi đến chơi với Bác.
Nhưng vì Bác bận, phải chọn thời gian vào buổi sáng sớm. Cháu bé sắp được đến với
Bác Hồ thì thích lắm, tự mình thức dậy rất sớm, giục bố đi từng phút một. Có
lần đến, thấy trên nhà sàn chưa bật đèn, bố con chưa dám lên. Khi Bác bật đèn
bố con lên nhà thấy Bác đã cầm sẵn trên tay mấy bông hoa cho cháu, Bác hỏi
chuyện cháu rồi bảo hai bố con ngồi chơi đợi Bác tập thể dục. Bác tập xong vào
nhà, thấy đồng chí ta không dám lấy kẹo bánh Bác bày sẵn cho ăn, Bác không bằng
lòng và bảo:
- Ở nhà, cháu nó là con của cô chú, nhưng đến dây cháu là
khách của Bác, chú có nhiệm vụ giúp Bác đãi khách chứ!”.
Sưu Tầm