Vừa bước chân xuống xe, đã thấy Bác Hồ và Bác Tôn ngồi ở một
cái ghế dài kê trước cửa nhà. Tất cả chạy ào tới chào hai Bác.
Bác cháu trò chuyện với nhau. Sau đó Bác Hồ bảo:
- Thôi các cháu vào ăn cơm với hai Bác!
Bữa cơm chẳng có thịt cá gì nhiều nhưng rất ấm cúng. Các dũng
sĩ thiếu niên được ngồi ăn cùng Bác Hồ và Bác Tôn. Nết, người nhỏ nhất đoàn,
cái đầu chỉ lấp ló cạnh bàn, được Bác gắp thức ăn cho luôn.
Vừa ăn, Bác cháu vừa nói chuyện rất vui. Ăn xong, hai Bác cho
mỗi cháu một bông hồng, một quả táo, một quả lê và ba quyển sách “Người tốt
việc tốt”.
Sau đó Bác Hồ bảo:
- Các cháu lại cả đây hôn hai Bác rồi về.
Các dũng sĩ hôn hai Bác xong, Bác Hồ căn dặn:
- Các cháu về trường cố gắng học tập cho giỏi.
Tất cả đều cảm động. Đoàn Văn Luyện khi đó mới mạnh dạn thưa
với Bác:
- Thưa Bác, chúng cháu cứ tưởng hai Bác gọi chúng cháu về có
việc cần.
Bác Hồ cười hiền từ và bảo:
- Hai Bác nhớ các cháu cho nên gọi các cháu về để hai Bác gặp
hỏi chuyện.
Nghe nói, Luyện và các bạn cảm động muốn trào nước mắt. Hai
Bác tuổi đã cao, trăm công nghìn việc, vậy mà vẫn nhớ đến các cháu
miền Nam. Luyện nghĩ:
“Mình được ở ngoài Bắc mà hai Bác còn lo và thương biết chừng
nào!...”.
Sưu tầm