Sau đó, Bác trở
về phòng làm việc của mình trên căn gác ở Bắc Bộ phủ. Nhưng chốc chốc Bác lại
hỏi:
- Các em đã tập
trung đủ ở Bờ Hồ chưa?
Trăng đã bắt
đầu lên. Bác Hồ ra đứng ở cửa ngắm đêm trăng và lắng nghe tiếng trống rộn ràng
từ các đường phố vọng đến. Ai mà biết được niềm vui lớn đêm nay của Bác Hồ,
người chiến sĩ cách mạng bôn ba khắp năm châu, bốn bể, nếm mật nằm gai, vào tù
ra tội, chỉ nhằm một mục đích duy nhất là đem lại độc lập cho Tổ quốc, no ấm
cho nhân dân và đặc biệt, cháy bỏng trong lòng Người là niềm mong ước hạnh phúc
ấm no cho lớp trẻ thơ.
Đêm nay giữa
lòng Hà Nội, ngay trong Dinh Chủ tịch, Bác Hồ hồi hộp chuẩn bị đón tiếp “Bầy
con cưng” của mình.
Trước Trung thu
mấy hôm, Bác đã viết một lá thư dài gửi các em nhân ngày tựu trường.
… Liền sau đó,
Bác lại viết “Thư gửi các cháu thiếu nhi” nhân dịp Tết Trung thu. Thư viết
trước Trung thu một tuần lễ để kịp đến với các em khắp các miền đất nước. Bác
Hồ bao giờ cũng chu đáo như thế.
Và đêm nay,
Trung thu đã thực sự đến trong nỗi bồi hồi mong đợi của Bác. Theo chương trình
thì đúng 21 giờ các em mới đến vui chung với Bác Hồ. Thế mà lúc này chưa đến 20
giờ Bác đã bồn chồn đi lại trong phòng, xem lại đề cương bài phát biểu lát nữa
sẽ nói với các em, xem lại những tấm ảnh lát nữa Bác sẽ tặng cho mỗi em một
tấm… Thật khó mà hình dung một cụ già đã gần tuổi 60, một vị Chủ tịch nước, một
nhà hoạt động quốc tế nổi tiếng, một con người vốn có bản lĩnh ung dung, bình
thản trong mọi tình huống, đêm nay lại nóng lòng chờ đợi, gặp gỡ các em nhỏ như
vậy.
Hồ Hoàn Kiếm
tưng bừng náo nhiệt. Những bóng điện lấp lánh trong các vòm cây. Hàng ngàn,
hàng vạn đèn giấy trên tay các em soi bóng xuống mặt hồ. Trên đỉnh Tháp rùa rực
sáng ánh điện với băng khẩu hiệu “Việt Nam độc lập”.
Đúng 20 giờ, lễ
Trung thu độc lập đầu tiên bắt đầu. Sau lễ chào cờ, một em đại diện cho hàng
vạn thiếu nhi Hà Nội phát biểu niềm vui sướng được trở thành tiểu chủ nhân của
nước độc lập. Tiếp đó đồng chí Trần Huy Liệu, đại diện Chính phủ, trịnh trọng
đọc thư của Bác Hồ gửi thiếu nhi, căn dặn các em cố gắng học tập để xứng đáng
với sự quan tâm, chăm sóc của Bác.
Buổi lễ kết
thúc, các đoàn đội ngũ chỉnh tề đều bước trong tiếng trống vang vang hướng về
Bắc Bộ phủ. Dẫn đầu đoàn là những đội múa lân, múa sư tử cùng hàng ngàn, hàng
vạn chiếc đèn giấy lung linh uốn lượn như một dòng sông sao…
Đúng 21 các em
có mặt trước Bắc Bộ phủ. Bác Hồ xuất hiện tươi cười, thân thiết. Tiếng hoan hô
như sấm dậy. Tiếng trống rộn ràng. Sư tử lại nhảy múa. Tất cả sung sướng hò
reo. Chúc mừng Bác Hồ kính yêu.
Bác Hồ xúc động
bước xuống thềm đón các em, tiếng hoan hô lại dậy lên. Một em đứng trước máy
phóng thanh đọc lại lời chào mừng. Đọc xong em hô to “Bác
Hồ muôn năm!”. Lập tức tiếng hô “Muôn năm” rền vang
không ngớt.
Bác Hồ giơ cao hai
tay tỏ ý cám ơn các em rồi Bác lần lượt bước đến bắt tay từng em đứng ở hàng
đầu. Cặp mắt của Bác ánh lên một niềm vui đặc biệt. Trong lúc ở phía ngoài, các
đoàn “xe tăng”, các binh sĩ của Hai Bà Trưng, của Đinh Bộ Lĩnh, các đội sư tử
với rất nhiều em đeo mặt nạ… ùn ùn kéo vào dinh của Chủ tịch trong tiếng trống
hò reo vang dậy, khu vườn Phủ Chủ tịch bỗng nhiên im phăng phắc khi đồng chí
phụ trách giới thiệu Bác Hồ sẽ nói chuyện với các em.
Bằng giọng xứ
Nghệ có pha lẫn giọng các miền của đất nước, Bác thân thiết trò chuyện với các
cháu: “Các cháu! Đây là lời Bác Hồ nói chuyện…”.
Cuối cùng Bác
nói: Trước khi các cháu phá cỗ, ta cùng nhau hô hai khẩu hiệu: “Trẻ
em Việt Nam sung sướng!”, “Việt Nam độc
lập muôn năm!”.
Tiếng hô hưởng
ứng của các em rền vang cả một vùng trời.
Trăng rằm vằng
vặc tỏa sáng. Niềm vui tràn ngập cả Hà Nội. Bác Hồ vui sướng đứng nhìn các em
vui chơi.
Ai hiểu hết
được niềm vui của Bác Hồ lúc này. Bao nhiêu năm xông pha chiến đấu, phải chăng
Bác cũng chỉ mong ước có giây phút sung sướng như đêm nay.
“Trẻ
em Việt Nam sung sướng!”. Khẩu hiệu đó của Bác Hồ cách
đây 45 năm, vẫn đang là mục tiêu phấn đấu của các thế hệ hôm nay và mãi mãi mai
sau.
Sưu tầm