Mỗi
khi Tết đến, xuân về, không một người Việt Nam nào lại không nhớ đến Bác Hồ -
lãnh tụ vĩ đại của Cách mạng Việt Nam, Danh nhân văn hóa thế giới, Anh hùng
giải phóng dân tộc đã suốt đời hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì hạnh
phúc của nhân dân. Vào những ngày Tết dân tộc, Người vẫn dành trọn các ngày
nghỉ của mình để đi thăm và chúc Tết đồng bào, chiến sỹ.
Đối với Bác, việc đi
thăm và chúc Tết này đã thành nền nếp bởi Người cho rằng, đây là cơ hội tốt để
hiểu được đầy đủ đời sống của người lao động, là niềm vui, hạnh phúc lớn của
người “đầy tớ của nhân dân” khi được tiếp xúc và nghe họ nói về mơ ước, khát
vọng và niềm tin của mình về một năm mới đang gõ cửa từng nhà. Đã không ít lần
Bác tâm sự, là người dân của một nước bị thực dân đô hộ, Người phải ra đi tìm
đường cứu nước từ những năm còn niên thiếu và bắt đầu từ làm phụ bếp trên tầu
Latusơ Trêvin, đến làm vườn ở Xanh Ađretro và cào tuyết ở Luân Đôn... không
biết đến ngày nghỉ lễ, tết, nên khi nước nhà đã độc lập càng thấy quý trọng
những ngày Tết dân tộc. Tuy vậy, với Bác, hạnh phúc lớn nhất trong những ngày
Tết này lại ở chỗ được chứng kiến không khí mọi người, mọi nhà đoàn tụ và tận
hưởng niềm vui trước những thành quả lao động sau một năm làm việc vất vả.
Vì quan niệm về hạnh
phúc đơn giản, nhưng sâu sắc ấy mà kể từ ngày Bác đọc Tuyên ngôn khai sinh ra
nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa (trừ những năm ở chiến khu Việt Bắc) đến trước
khi đi vào cõi vĩnh hằng, hầu như năm nào, Người cũng đi thăm và chúc Tết đồng
bào, chiến sỹ. Chương trình này được Bác chỉ thị cho Văn phòng chuẩn bị ngay từ
khi kết thúc năm Dương lịch và được Người đôn đốc, kiểm tra rất kỹ trong những
ngày giáp Tết. Có những Tết, mặc dù sức khỏe rất yếu, nhưng Bác vẫn muốn được
đi thăm nhiều nơi làm cho Văn phòng phải lúng túng khi sắp xếp chương trình và
cuối cùng phải nhờ đến Thủ tướng Phạm Văn Đồng thuyết phục, Người mới chấp nhận
một chương trình phù hợp với mình. Bác đến với các gia đình công nhân, viên
chức: Nguyễn Đình Kỳ, Mai Đình Cường, Nguyễn Phú Lộc, Giáo sư Tôn Thất Tùng, cụ
Phạm Văn Hoan (92 tuổi)... ngay trong thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm
mới; đến với công nhân các nhà máy Cơ khí Trần Hưng Đạo, Dệt kim Đông Xuân,
nông dân các HTXNN Lỗ Khê (ngoại thành Hà Nội), Văn Phú (Hà Tây), cán bộ và
chiến sỹ bộ đội phòng không và không quân ở sân bay Bạch Mai... ngay trong buổi
sáng của ngày mồng một Tết. Bác mang theo mùa xuân của đất trời đến với mọi
người, truyền thêm sức mạnh và lòng tin cho từng tập thể, người lao động vững
bước vào năm mới với năng suất và hiệu quả mới.
Nhiều cuộc gặp gỡ
giữa Bác với những người lao động, nhất là lao động nghèo, đã diễn ra đầy xúc
động trong giờ phút đáng nhớ của năm mới. Đó là vào đêm giao thừa của Tết đầu
tiên sau ngày Độc lập, Bác và đồng chí Thư ký cùng dò dẫm trong một ngõ tối của
phố Sinh Từ đến thăm một người từ tỉnh khác về Hà Nội kéo xe không đủ tiền về
quê ăn Tết. Bác đứng nhìn người kéo xe đang lên cơn sốt với tất cả sự thương
cảm. Bác lặng lẽ đi ra và dặn Thư ký hôm sau mang thuốc, quà của Người đến thăm
hỏi. Xe đi được một đoạn, Bác nói: “30 Tết mà không có Tết” như để nhắc nhở
mình về trách nhiệm chăm lo Tết cho những người nghèo. Ngay sáng mồng một, Bác
đã mời đồng chí Chủ tịch Ủy ban Hành chính Hà Nội lên phê bình không thực hiện
thư của Người về tổ chức Tết, làm cho nhiều gia đình không có Tết và yêu cầu
đồng chí Chủ tịch phải sửa chữa ngay khuyết điểm này. Và Tết năm sau, hầu hết
các gia đình nghèo đều được hưởng Tết do các đội tuyên truyền phối hợp với nhân
dân đường phố vận động tương trợ và giúp đỡ lẫn nhau.
Nguồn: Tạp chí Lịch sử
Đảng.7/2/2008