Rồi Bác đem bát chè đậu đen, đường phèn, mà anh em phục vụ vừa mang lên, xẻ một nửa cho đồng chí liên lạc.
- Cháu ăn
đi!
Thấy đồng
chí liên lạc ngần ngại, lại có tiếng đằng hắng bên ngoài, Bác giục:
- Ăn đi,
Bác cùng ăn…
- Cảm ơn
Bác, đồng chí liên lạc ra về.
Ra khỏi
nhà sàn, xuống sân, đồng chí cấp dưỡng bấm vào vai anh lính thông tin. - Cậu
chán quá. Cả ngày Bác có bát chè để bồi dưỡng làm đêm mà cậu lại ăn mất một
nửa.
- Khổ
quá, anh ơi! Em có sung sướng gì đâu. Thương Bác, em vừa ăn ra rớt nước mắt,
nhưng không ăn lại sợ Bác không vui, mà ăn thì biết cái chắc là các anh
mắng rồi...
Bài học
kinh nghiệm
Qua câu
chuyện này Bác đã dạy chúng ta rằng, làm người phải biết quan tâm, sẻ
chia với người khác. Chúng ta không nên có thói ích kỉ, chỉ nghĩ cho
mình mà nên biết có những hành động thể hiện sự quan tâm tình cảm, qua đó ta sẽ
luôn được mọi người xung quanh yêu quý và kính trọng.