Bác
của chúng ta yêu quý mọi chiến sĩ. Đối với các chiến sĩ gái, chiến sĩ người dân
tộc, Bác còn chăm sóc hơn vì đây là những người làm cách mạng khó khăn hơn
chiến sĩ trai, chiến sĩ người Kinh nhiều.
Anh
hùng La Văn Cầu, dân tộc Tày mãi mãi không quên bữa cơm của Bác “đãi” với rau,
thịt gà… những “sản phẩm” do chính Bác nuôi, trồng. Bác hỏi thăm mẹ Cầu,
gửi quà cho mẹ, dặn cán bộ tạo mọi điều kiện để Cầu về thăm mẹ, giúp đỡ gia
đình.
Nhiều
chiến sĩ người dân tộc đã lấy họ Hồ cho mình như Hồ Vai, Hồ Can Lịch, Hồ
Văn Bột…
Mùa
thu năm 1964, chị Choáng Kring Thêm – chiến sĩ người dân tộc Cà Tu, tham gia
đoàn đại biểu Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam được ra miền Bắc, gặp Bác
Hồ. Chị Thêm kể:
“Đoàn
chúng tôi vừa bước xuống xe thì đã thấy Bác đứng chờ ngay ngoài sân.
Bác
ôm hôn thắm thiết các thành viên trong đoàn. Chúng tôi theo Bác đến dãy
bàn tiếp khách kê ngay ngoài vườn đầy hoa và nắng. Thấy tôi mặc bộ quần áo dân
tộc, Bác nói:
–
Cháu đúng là con gái dân tộc Cà Tu giữ được tính chất của dân tộc mình.
Chị
Ngân, chị Cao gặp Bác, mừng quá khóc lên. Bác dịu dàng bảo:
– Các
cháu gái đừng khóc. Gặp Bác phải vui chứ. Hai cháu hãy kể cho Bác nghe bà con
ta ở tiền tuyến đánh Mỹ như thế nào?
Tôi
thưa:
–
Thưa Bác, cháu thương, cháu nhớ Bác. Tất cả đồng bào dân tộc miền Nam đều
thương nhớ Bác.
Sau
đó tôi kể Bác nghe một số chuyện chiến đấu của mẹ Giớn, anh Bên, em Thơ…
Bác
nói:
–
Cuộc kháng chiến của đồng bào miền Nam ta là toàn dân, toàn diện. Trẻ, già,
gái, trai, Kinh, Cà Tu, Cà Tang và đồng bào các dân tộc khác đều sản xuất giỏi,
chiến đấu giỏi”.
Tôi
hiểu đó là Bác dành tình thương mênh mông của Bác cho tất cả chúng ta.
Nguồn st