Sáng hôm sau - tức mùng 1 Tết
âm lịch năm 1946, cái Tết đầu tiên sau khi nước nhà giành được độc lập, ông cụ
thân sinh tôi dậy rất sớm, ăn vận áo the, khăn xếp chỉnh tề, với tôi, anh trai
Phan Xuân Giực, vợ chồng chị Phan Thị Trâm, Trần Khánh Lục và đứa con gái của
họ là Trần Thị Thành cùng tới Bắc Bộ phủ.
Khi chúng tôi tới nơi thì đã
thấy gần 50 người - là thân thích của các chiến sĩ khác - cũng đang đứng đợi ở
ngoài sân. Bỗng Bác đi ra từ trong dinh với bộ quần áo kaki, đôi dép caosu quen
thuộc. Bác đưa tay vẫy chào mọi người nói, ân cần: "Bây giờ xin mời tất cả
ra đây chúng ta cùng vui Tết".
Chúng tôi theo Bác đi ra khu
vườn trong Bắc Bộ phủ. Suốt dọc con đường rải đá sỏi, hai bên mượt cỏ tóc tiên,
những chiếc chiếu được trải ra, cỗ đã bày sẵn. Tôi không còn nhớ chính xác có
những món ăn gì, nhưng không có mâm cao cỗ đầy gì cả mà rất đơn sơ, cơm được
xới từ trong những chiếc rá. Ông cụ thân sinh tôi cao tuổi nhất, được Bác nắm
tay mời ngồi cùng ở mâm đầu tiên, các anh, chị tôi bế đứa nhỏ cũng ngồi kề ngay
đấy.
Có mặt trong bữa cơm thân mật
này còn có cả ông Đàm Quang Trung - sau này là Thượng tướng, Phó Chủ tịch Hội
đồng Nhà nước kiêm Chủ tịch Hội đồng Dân tộc và ông Vũ Đình Huỳnh - thư ký
riêng của Bác. Bác mời cơm ông cụ nhà tôi, hỏi thăm cháu Thành rất ân cần, niềm
nở. Tôi liền lấy máy ảnh ra chụp liên hồi. Bữa cơm chỉ kéo dài chừng nửa giờ
đồng hồ nhưng tràn đầy xúc động.
Cụ Thúy hồi tưởng: "Hồi
kháng chiến toàn quốc, cũng như bao gia đình Hà Nội khác, chúng tôi lên đường
tản cư. Khi di tản, tôi chỉ kịp nhét vào túi áo mỗi bức ảnh này vì nó có kích
cỡ nhỏ. Những bức ảnh khác được lồng khung treo ở hiệu ảnh phố Hàng Bài, cùng
với sập gụ, tủ chè, tư trang, đồ đạc thì mất hết. Tấm ảnh đó luôn nằm trong túi
áo tôi, là một kỷ vật, vừa như lá bùa hộ mệnh giúp tôi vượt qua bao quãng đường
trường. Khi trở về Hà Nội, điều đầu tiên tôi làm là lấy máy chụp lại, rồi phóng
to nó lên đem treo ở vị trí trang trọng nhất trong nhà".
Đến nay, kỷ niệm này vẫn luôn
được gia đình ông kể lại với sự trân trọng và niềm xúc động sâu sắc.
Một lần nhân dịp đầu Xuân, Bác
Hồ đến thăm đơn vị lính cứu hỏa Thủ đô, trong thời buổi đất nước mới bắt đầu
vào xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc, trang bị còn sơ sài, nhiều đồng chí
biên chế chưa có nghiệp vụ, bộn bề khó khăn....Bác cháu nói chuyện rất vui vẻ,
các đồng chí xin Bác một lời chúc đầu Xuân, Bác mỉm cười và nói :
- Bác chúc các chú thất
nghiệp.
Lời chúc giản dị, mộc mạc của
Bác gửi gắm một tình yêu bao la Người dành cho lính cứu hỏa nói riêng và nhân
dân ta nói chung.
Theo http://bqllang.gov.vn/