Cảm tưởng của tôi là không phải đến với một vị Chủ tịch, một
vị lãnh tụ vĩ đại, mà là đến với một người cha già thân yêu, với người anh cả
trong gia đình lớn.
Ngay từ phút đầu, chúng tôi ngồi quây quần bên Bác trong
không khí ấm áp, thân tình. Đồng chí Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng đến với chúng
tôi. BÁc thăm hỏi từng người một và mời chúng tôi ăn hoa quả. Bác hỏi:
- Các chú thấy có lạnh không?
- Thưa Bác, không ạ.
Đối với chúng tôi, tháng Giêng ở Việt Nam quả là không lạnh. Bác nói:
- Không lạnh nhưng rất nguy hiểm.
Nói xong. Bác cởi chiếc khăn quàng của Bác và quàng cho đồng
chí Mác Đêphơrin – Chủ tịch Ủy ban Việt Nam hôm ấy đang húng hắng ho. Cử
chỉ ấy làm chúng tôi ai nấy đều cảm động, thể hiện những tình cảm của một người
cha đối với những đứa con từ phương xa về.
Chúng tôi sung sướng báo cáo với Người về phong trào đoàn
kết ủng hộ Việt Nam
ở Cộng hòa Dân chủ Đức và trao tặng Bác những món quà của nhân dân nước chúng
tôi gửi biếu Bác. Điều lạ là sau hơn bốn chục năm trời – kể từ khi Bác qua hoạt
động bên nước chúng tôi – Bác vẫn nói tiếng Đức chính xác.
Suốt đời tôi, tôi sẽ trân trọng giữ trong lòng mình kỷ niệm
vô cùng quý báu, đó là bức chân dung mà chính Người đã ký tặng tôi trong lần
gặp ấy. Và bên tai tôi lại văng vẳng những tiếng hô “Hồ, Hồ, Hồ Chí Minh” của
thanh niên khắp năm châu trong những ngày đại hội liên hoan vừa qua ở Bétlin.
Nghĩ đến Bác Hồ, nghĩ đến Việt Nam, tôi càng cống hiến nhiều hơn nữa cho Việt
Nam và chính vì vậy mà tôi cảm thấy cuộc đời mình đang sống là có ý nghĩa biết
ngần nào!
Trích trong “120 chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”