Một hôm chúng tôi theo
Bác đến thăm một ngôi chùa lịch sử. Hôm ấy là ngày lễ, các vị sư, khách nước
ngoài và nhân dân đi lễ, tham quan chùa rất đông. Bác vừa vào chùa, vị sư
cả liền ra đón Bác và khẩn khoản xin Người đừng cởi dép, nhưng Bác không đồng
ý. Đến thềm chùa, Bác dừng lại để dép ở ngoài như mọi người, xong mới bước vào
và giữ đúng mọi nghi thức như người dân đến lễ.
Trên đường từ chùa về
nhà, xe đang bon bon, bỗng đèn đỏ ở một ngã tư bật lên. Đường phố đang lúc đông
người. Xe của Bác như các xe khác đều dừng lại cả. Chúng tôi lo lắng nhìn nhau.
Nếu nhân dân trông thấy Bác, họ sẽ ùa ra ngã tư này thì chúng tôi không biết
làm thế nào được. Nghĩ vậy, chúng tôi bàn cử một đồng chí cảnh vệ chạy đến bục
yêu cầu công an giao cảnh bật đèn xanh mở đường cho xe Bác. Nhưng Bác đã hiểu
ý, Người ngăn lại rồi bảo chúng tôi:
- Các chú không được làm như thế. Phải
gương mẫu tôn trọng luật lệ giao thông, không nên bắt người khác nhường quyền
ưu tiên cho mình.
Chúng tôi vừa ân hận,
vừa xúc động, hồi hộp chờ người công an giao cảnh bật đèn xanh để xe qua...
Trích trong Những năm tháng bên Bác , Nxb.
Công an nhân dân, Hà Nội, 1985.
Trọng
Nguyên
Nguồn:
(Nxb Chính
trị quốc gia)