Được dịp chúng tôi tranh nhau khoe với Bác là trồng được mấy luống khoai, mấy lõng ngô, mấy vạt rau, và nuôi được mấy con gà. Bác khen chúng tôi chịu khó tăng gia sản xuất là rất tốt. Bác dặn chúng tôi phải yêu lao động vì lao động làm ra của cải nuôi sống con người. Chúng tôi được ăn cơm với Bác. Có cả các cô, các chú trong cơ quan cùng ăn. Trước khi ăn Bác dẫn chúng tôi đi rửa tay để giữ vệ sinh. Bác bảo có vệ sinh người mới khỏe mạnh. Chúng tôi ngồi cạnh Bác. Một đứa trong bọn tôi ăn hết bát cơm trước, định xới bát khác, Bác bảo đưa bát cho Bác xem. Thấy bát cơm còn mấy hột, Bác bảo phải ăn hết sạch đã. Chúng tôi thi nhau và sạch bát rồi cùng giơ bát lên khoe với Bác : “Cháu ăn sạch rồi!”. Bác gật đầu cười hiền từ và bảo : “Mỗi hạt cơm đều do công sức của bao nhiêu cô bác nông dân làm lụng vất vả mới có, chúng ta phải biết quý trọng”. Từ đó mỗi bữa ăn chúng tôi đều chú ý không để cơm rơi vãi.
Đêm, chúng tôi được ngủ với Bác một giường, đứa nào cũng tranh nhau nằm gần Bác. Bác ôn tồn bảo: “Các cháu phải nhường nhịn nhau chứ! Bé biết nhường nhau thì lớn lên mới biết đoàn kết, Đoàn kết là sức mạnh”. Nói xong Bác cười vui vẻ rồi ngả lưng xuống giữa giường. Bác kéo Ánh Tuyết và Tô Liên, hai em bé nhất nằm xuống hai bên Bác. Chúng tôi, Quốc Ân và Tiến Đức lớn hơn, nằm hai bên ngoài. Cả bốn đứa ôm lấy Bác đứa vuốt râu, đứa vuốt tóc, sờ trán... Bác kể chuyện rất hay rồi chúng tôi ngủ thiếp đi trọng giọng nói ấm áp, dịu dàng của vị cha già.
Sỹ Ẩn (Ghi theo lời kể của các ông Trần Quốc Ân, Trần Tiến Đức, Trần Tô Liên)