Đừng thần thánh Bác Hồ.
Bác Hồ không phải là ông thánh, nhưng là người tất cả vì dân vì nước, mọi việc
lớn nhỏ đều vì nước vì dân. Các bác sĩ hội đồng sức khỏe không ai nỡ khuyên Bác
bỏ thuốc lá vì là một thú vui riêng từ nhiều năm, từ tuổi trẻ. Thấy Bác ho nhiều
bác sĩ chỉ khuyên Bác hút bớt thuốc lá, nhưng tự Bác đã bỏ thuốc. Bỏ một thói
quen từ nhiều năm, một người không có những thú vui riêng, một người thường ngồi
làm việc một mình, suy nghĩ một mình đâu phải là dễ. Cuối buổi làm việc, trước
khi ăn bữa sáng, Bác thường uống một tách cà phê. Hôm đó tôi làm việc với Bác,
khi anh em đưa cà phê vào, Bác đẩy tách cà phê sang tôi và nói: "Chú uống
đi", "Dạ để mời Bác uống", "Uống cà phê Bác lại nhớ tới thuốc
lá, chú cứ uống đi". Tôi uống chén cà phê thấy đắng hơn.
Bác Hồ tiết kiệm, cũng cần hiểu tiết kiệm của Bác. Một buổi
sáng làm việc với Bác bên dưới nhà sàn, tôi đã chuẩn bị tài liệu và một chiếc
bút chì xanh đỏ để trên bàn, ra ngoài một lát trở vào không biết anh nào đã cầm
cây bút đi mất. Tìm không thấy mà Bác đang ngồi chờ, tôi lục ống bút chì chỉ
còn một mẩu xanh đỏ bằng ngón tay, đành phải cầm vậy. Sang đọc tài liệu đến chỗ
cần đánh dấu, tôi cẩn thận cầm kín mẩu bút trong lòng bàn tay, sợ Bác nhìn thấy.
Lần thứ hai, Bác phát hiện. Bác với tay lấy cây bút xanh đỏ trong ống bút của
Bác đưa cho tôi và vẫn nhẹ nhàng bảo: "Làm gì mà chú phải khổ sở thế!".
Bác giản dị nhưng đàng hoàng. Trời nóng ngồi làm việc một
mình với chúng tôi có thể Bác mặc áo may ô, quần cộc, nhưng đi ra ngoài dù
kaki, quần áo nâu cũng phải phẳng phiu. Không chỉ một lần Bác phê bình đồng chí
cán bộ cao cấp ra chỗ tiếp khách không ăn mặc chỉnh tề, tuy đồng chí này không
phải nhân vật chủ chốt.
Qua những năm hoạt động cách mạng gian khổ, Bác mắc một số bệnh
mãn tính, sức chiến đấu chống bệnh tật của Bác thật mãnh liệt. Ngày ba bữa, dù
mưa nắng, nóng rét Bác vẫn đi ăn bên nhà xây (nhà 54). Có một lần trời mưa gió,
anh em đã bày bàn ăn dưới nhà sàn nhưng Bác vẫn đội ô, chống gậy sang nhà ăn.
Bác kiên trì rèn luyện sức khỏe, tập Thái cực quyền hàng
ngày. Từ lúc vào cơ quan làm việc cho đến năm 1967 tôi không thấy Bác nghỉ ốm
ngày nào; mặc dù nhiều lúc biết Bác phải gắng vượt lên sức khỏe của tuổi già. Từ
giữa năm 1967 có hội đồng chăm sóc sức khỏe theo dõi hàng ngày nhưng Bác vẫn
làm việc đều. Không đi họp thì nghe báo cáo. Giữa năm 1969 sức khỏe Bác giảm
sút. Buổi trưa sau bữa ăn, nằm nghỉ dưới nhà xây, Bác vẫn nghe tin tức gần một
tiếng rồi mới ngủ. Sau có hôm tôi đọc độ mười phút Bác ngủ, tôi liền ngừng đọc
thì Bác giật mình bừng dậy bảo tôi nghỉ nhưng rồi Bác khó ngủ lại. Từ buổi sau,
khi đọc tin thấy Bác ngủ tôi vẫn đọc tiếng nhẹ đi để giấc ngủ của Bác được dài
thêm. Tôi trao đổi hiện tượng và kinh nghiệm đó với đồng chí Chước.
Làm việc bên Bác trong một thời gian dài, tôi thấy những điều
Bác Hồ kêu gọi, dạy dỗ, giáo dục cán bộ, đảng viên, các tầng lớp nhân dân không
phải chỉ là những lời hô hào của người lãnh đạo mà là những điều Bác Hồ đã sống
và làm trong cả cuộc đời của mình. Mỗi việc làm của Người đều vì lợi ích của
cách mạng, của nhân dân.
(Theo
Lê Hữu Lập, trích trong sách Bác Hồ sống mãi với chúng ta, Nxb. Chính trị quốc
gia, Hà Nội, 2005, t.2)