Tham
ô là hành động xấu nhất, tội lỗi đê tiện nhất trong xã hội. Tham ô là trôm cắp
của công, chiếm của công làm của tư. Nó làm hại đến sự nghiệp xây dựng nước
nhà; hại đến công việc cải thiện đời sống của nhân dân; hại đến đạo đức cách
mạng của người cán bộ và công nhân.
(Hồ
Chí Minh toàn tập – Tập 11 trang 110)
Tham
ô, lãng phí, quan liêu là một thứ “giặc ở trong lòng”. Nếu chiến sỹ và nhân dân
ra sức chống giặc ngoại xâm mà quên chống giặc nội xâm, như thế là chưa làm
tròn nhiệm vụ của mình.
(Sách
đã dẫn - Tập 6 trang 495)
Vì
đâu mà có lãng phí, tham ô?
Vì
cán bộ phụ trách lãnh đạo các cấp, các ngành quan liêu không đi sát công việc,
cán bộ, quần chúng nhân dân. Có thể nói bệnh quan liêu là chỗ gieo hạt vun
trồng cho tham ô lãng phí nảy nở.
(Sách
đã dẫn - Tập 6 trang 436)
Vì
những người và những cơ quan lãnh đạo mắc bệnh quan liêu thánh thứ có mắt mà
không thấy suốt, có tai mà không nghe thấu, có chế độ mà không giữ đúng, có kỹ
luật mà không nắm vững. Kết quả là những người xấu, cán bộ kém tha hồ tham ô,
lãng phí.
Thế
là bệnh quan liêu đã ấp ủ, dung túng, che chở cho nạn tham ô, lãng phí.
Vì
vậy muốn trừ sạch nạn tham ô, lãng phí thì trước mắt phải trừ sạch bệnh quan
liêu.
Sưu
tầm – Hoàng Kỳ