Trên một chuyến
tàu điện đi ra phía ngoại ô Mát – xcơ-va, nhà thơ Ô – xíp Man-đen-xtam ngồi cạnh
người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc đen, dáng người cao, nhanh nhẹn với đôi mắt
sáng. Qua cửa sổ của con tàu, anh thanh niên như muốn được thấy hết những gì còn
khó khăn và sự chuyển mình nhanh chóng của một đất nước cách mạng vừa mới thành
công. Thỉnh thoảng, anh quay sang Ô – xíp Man-đen-xtam, nói bằng tiếng Nga những
câu chuyện trao đổi ngắn.
Chính trong những
câu chuyện ấy, nhà thơ Nga đã sớm nhìn thấy ở người thanh niên trẻ tuổi châu Á
một tình cảm gắn bó với sự thu hút đặc biết, nhất là qua nụ cười và tiếng nói ấm
áp của anh. Ô – xíp Man – đen – xtam mở chiếc mũ dạ trên đầu, ghét sát vào anh
niên như để được nghe anh nói nhiều hơn, như để biết nhiều hơn những điều anh
nói.
Thời gian trôi
đi thật nhanh. Con tàu đưa anh thanh niên châu Á đến một ga ngoại thành và anh
bắt tay tạm biệt Ô – xíp Man-đen-xtam bước xuống nông trang tập thể.
Ô – xíp Man –
đen – xtam đứng dậy, nắm chặt tay anh như muốn giữ lại hình ảnh buổi gặp gỡ ban
đầu khó quên ấy.
Sau cuộc gặp gỡ
ấy đó, khi trở về nhà, Ô – xíp Man – đen – xtam liền viết một bài báo dài, ghị
lại cụ thể những hình ảnh và lời nói của người thanh niên, sau đó anh được biết
người đó tên là Nguyễn Ái Quốc – một chiến sĩ của Quốc tê Cộng sản. Bài báo
đăng trên tạp chí Ngọn lửa nhỏ (Xuất bản bằng tiếng Nga) số 39,ngày 23-12-1923,
trong đó có đoạn nói lên sự yêu mến, kính trọng của nhà thơ đối với Nguyễn Ái
Quốc, như sau:
“Từ Nguyễn Ái
Quốc tỏa ra một nền văn hóa không phải văn hóa châu Âu, mà có lẽ là nền văn hóa
tương lai”.
“Dân tộc Việt
Nam là một dân tộc giản dị và lịch sự. Qua cử chỉ cao thượng, tiếng nói trầm lắng
của Nguyễn Ái Quốc, tôi thấy được ngày mai, thấy được viễn cảnh trời yên, bể lặng,
tình hữu ái toàn thế giới bao la như đại dương”./.
Sưu tầm
Theo sách Chuyện kể về Bác Hồ, NXB Giáo dục
Việt Nam