Những
lúc báo cáo công việc cũng chính là lúc được Bác giáo dục. Bác giao cho tôi và
các đồng chí tỉnh ủy Cao Bằng và ủy ban phải khéo giữ yên ổn vùng biên giới để
khỏi bị bọn thân Pháp và phản động ở biên giới quấy rối ta trong lúc ta đang phải
tập trung chống Pháp.
Nói chung chúng tôi đã thực hiện được lời Bác dặn. Riêng tôi vì có quan hệ buôn
bán với bọn cầm đầu ở biên giới trong chính quyền và quân đội nên quan hệ đôi
bên cũng yên ổn. Có lần tôi về báo cáo ngắn gọn. Sau khi nghe xong Bác vui vẻ
nhận xét rồi dặn thêm mấy điều mà đến nay tôi còn nhớ mãi. Bác dặn:
- Bọn đặc vụ thân Pháp đang hoạt động ở biên giới để tìm hiểu tình hình của ta và
phá hoại ta. Khi sang giao thiệp có gì đáng nói hãy nói, cái gì không đáng nói
thì đừng nói. Ngay trong gia đình cũng có những việc không nên nói cho bên
ngoài biết. Chú đừng thật thà quá. Đi với Phật phải mặc áo cà sa, đi với ma mặc
áo giấy. Các chú giữ yên biên giới như thế là tốt, nhưng thành ngữ có câu:
"Cư yên tư nguy, cư trị bất vong loạn"(1). Chú có hiểu hai câu đó
không?
- Thưa Bác có ạ.
Bác cười. Thế là tôi lại khoác ba lô từ giã Bác để đi Cao Bằng. Khi đi đường
tôi suy nghĩ thấy Bác thật là một bậc túc nho. Bác thuộc các thành ngữ Hán rất
nhiều, sử dụng rất nhuần nhuyễn và mỗi khi dùng thành ngữ là một lần Bác giáo dục
cán bộ, để cho cán bộ trưởng thành mà không cần nói dài.
Bác nhường cơm sẻ áo cho cán bộ
Tôi đi công tác về báo cáo, các đồng chí Kháng và Chiến bảo tôi ngồi ăn cơm với
Bác cho Bác vui vì hồi đó Bác yếu, suy nghĩ nhiều nên ăn ít lắm. Ngồi trước mâm
cơm có một đĩa con lòng gà, một đĩa con thịt gà (con gà bé quá, có lẽ chia đôi
làm hai bữa) và một bát canh. Bác ngồi nhấm nháp với một chén rượu hạt mít...
ăn trông nồi, ngồi trông hướng, tôi nói chuyện vui cho Bác nghe nhiều hơn là
ăn, nên Bác giục tôi ăn. Bác gắp cho tôi bộ gan gà vừa bằng quả táo. Tôi khó
nghĩ quá nên lễ phép gắp lại bát cơm của Bác và mời Bác ăn. Bác lại gắp lại cho
tôi và bảo:
- Ăn đi để mai đi đường cho khỏe.
ở đây tôi không muốn nói tới bộ gan to hay nhỏ, nó bổ được bao nhiêu, mà ở đây
tôi chỉ thấy tấm lòng của Bác thương yêu cán bộ trong hoàn cảnh khó khăn.
Buổi tối dưới ngọn đèn dầu tôi đang cùng các đồng chí bảo vệ nói chuyện thì
nghe Bác hỏi: Chú Thụy có thiếu quần áo lắm không? Tôi nghĩ bụng chắc Bác muốn
cho, nên tôi thưa là có thiếu. Bác bảo đồng chí Kháng: chọn cho chú Thụy một bộ
quần áo. Sáng hôm sau tôi nhận được một bộ quần áo mới toanh, bằng lụa, màu gụ,
may theo kiểu ta rất đẹp và trên túi áo con ở ngực có thêu mấy chữ: phúc, lộc,
thọ. Đây chắc là áo của hội phụ nữ nào biếu Bác. Tôi hỏi đồng chí Kháng tại sao
lại cho đồ mới của Bác. Đồng chí Kháng nói: đây là quà của Bác, Bác tặng lại
cán bộ.
Thế là trong lúc Bác phải lo bao nhiêu việc vất vả nhưng Bác vẫn quan tâm đến
cán bộ. Tôi vừa được ăn lại vừa được mặc. Tôi thấy thực sự xúc động trước tấm
lòng thương yêu của Bác./.
Hông Thy sưu tâm
Nguôn: https://www.facebook.com