Năm 1949, Việt Minh bao vây kinh tế thành phố Huế. Linh mục Nguyễn
Văn Ngọc, khi đó, đảm đương công việc ruộng đất của Nhà Chung tại giáo xứ Lương
Văn, có trách nhiệm cung cấp lương thực để đài thọ cho 600 linh mục, chúng sinh
dòng tu nam, nữ của thành phố. Trong điều kiện Huế bị bao vây, linh mục không
có cách nào chở được số lúa gạo vào thành phố cho Nhà Chung ăn tiêu.
Linh mục rất lo lắng, đem chuyện này thưa lại với đồng chí Quế,
lúc đó là cán bộ Việt Minh của mặt trận Thừa - Thiên - Huế, vẫn có liên lạc với
giáo xứ Lương Văn. Sau một hồi suy nghĩ, đồng chí Quế khuyên linh mục Ngọc nên
viết thư xin phép Bác Hồ, đồng chí sẽ cố gắng tìm cách chuyển giúp.
Không còn cách nào khác, linh mục Ngọc đánh bạo viết thư lên Cụ
Chủ tịch, thực lòng cũng không dám hi vọng sẽ đến được với Bác Hồ trong hoàn
cảnh chiến tranh, Người lại ở quá xa và bận rộn trăm công nghìn việc lớn lao
của đất nước.
Thật bất ngờ, một tháng sau, đồng chí Quế chuyển đến cho linh mục
Ngọc một cái thiếp có chữ ký và dấu của Cụ Chủ tịch. Nội dung gồm hai điểm:
1- Cho phép linh mục Nguyễn Văn Ngọc được phép chở 9000 thúng lúa
lên thành phố Huế trong vòng một tháng để trợ cấp cho Nhà Chung.
2- Linh mục Ngọc được tự do đi lại trong tỉnh Thừa Thiên để coi
sóc ruộng đất của Nhà Chung, tiếp tục trồng cấy, không được để ruộng đất bỏ
hoang.
Nhờ có giấy phép đặc biệt của Bác Hồ, linh mục Ngọc đã hoàn thành
được nhiệm vụ, chở được lương thực lên thành phố, cứu nguy cho hơn 600 con người
đang trong cảnh nguy ngập. Ai cũng mừng rỡ và hết lòng ca tụng Bác Hồ, vị Chủ
tịch có lòng bác ái mênh mông của Chúa, tất cả vì lợi ích và cuộc sống của con
người, không phân biệt lương hay giáo. Bác Hồ đúng là hiện thân của chính sách
đại đoàn kết dân tộc, đại đoàn kết tôn giáo.
Để kỷ niệm và ghi ơn Bác Hồ, vị giám mục người Pháp địa phận Huế
đã gửi tấm thiếp của Người về Pa-ri và hiện nay tấm thiếp đó vẫn đang được
trang trọng lưu trữ tại Hội Thừa Sai Pa-ri.
Trích trong “120 chuyện kể về tấm gương
đạo đức Hồ Chí Minh”