Khi đã đông đủ gia đình, Bác bảo chụp ảnh làm
kỷ niệm. Ông tôi sung sướng quá đứng lặng người đi trước vinh dự ấy.
Chụp ảnh
xong, Người dặn:
- Tôi sẽ
ăn cơm trưa với gia đình, nhà ăn thế nào tôi sẽ ăn thế.
Mẹ tôi
và chị Thanh có mua thêm con gà làm cơm. Khi mang cơm lên, Bác ngạc nhiên gọi
chị Thanh lại:
- Cô
làm thế nào mà hóa cỗ thế này? Nay cô làm thế này, mai tới nơi khác cô bảo nhân
dân giết bò, để đãi tôi chăng?
Chị
Thanh lo quá, mẹ tôi phân trần:
- Đất lề,
quê thói, mỗi khi nhà có khách đều tỏ lòng kính trọng …
Bác bảo
dọn cơm cả gia đình cùng ăn. Nghe lời Bác, gia đình tôi cử người lên ăn cùng với
Bác.
Chiều
hôm ấy, đồng chí trong Ủy ban xã cùng một vài cán bộ huyện về công tác tới chào
Bác.
Quen
như mọi khi có cán bộ cấp trên tới, chúng tôi chuẩn bị sẵn trong đầu báo cáo về
tình hình trong xã. Không ngờ mở đầu Bác hỏi:
- Xã
chú có bao nhiêu mẫu ruộng? Hai vụ chiêm, mùa gieo hết bao nhiêu giống? Thu hoạch
được bao nhiêu?
Lúc ấy
chúng tôi đâu đã có kế hoạch sản xuất! Nên trước câu hỏi của Bác, chúng tôi
đành chịu, không biết đằng nào mà thưa cả.
Bác lại
hỏi:
- Đời sống
bây giờ khác trước ra sao? Có bao nhiêu gia đình khá, bình thường, còn đói kém?
Cái này
thì có thể hiểu được. Chúng tôi báo cáo với Bác con số ước lượng.
Bác
không bằng lòng. Người bảo:
- Các
chú phụ trách xã mà cái sống còn nhất lại không rõ thì còn nói gì nữa.
Lúc ấy
đồng chí Chuyên vừa tới, vào chào Bác. Người hỏi ngay:
- Chú
làm công tác gì?
- Dạ,
tuyên truyền ạ!
- Giờ
chú tuyên truyền gì?
-
Chương trình Việt Minh ạ.
- Bây
giờ phải tuyên truyền về Hiến pháp – Bác bổ sung.
Sưu tầm