Các đồng chí ở gần Bác đều cho biết Bác rất tiết kiệm. Có đôi tất
rách đã vá đi, vá lại mấy lần Bác cũng không dùng tất mới. Bác nói:
- Cái gì còn dùng được nên dùng. Bỏ đi
không nên…
Khi tất rách chưa kịp vá, anh
em đưa đôi mới để Bác dùng, Bác xoay chỗ rách vào bên trong rồi cười xí xoá:
- Đấy, có trông thấy rách nữa đâu…
Có quá chuối hơi nẫu, anh cán bộ chê không
ăn, Bác lấy dao gọt phần nẫu đi, bóc ăn ngon lành rồi nói:
- Ở chiến khu có được quả chuối này cũng
đã quý….
Câu nói và việc làm của Bác làm đồng chí
cán bộ hối hận mãi.
Dù cho đã làm đến Chủ tịch nước, suốt
trong những năm ở Việt Bắc, ở Hà Nội,
Bác chưa bao giờ “có tiền” (như anh em cán bộ, chiến sĩ công tác quanh
Bác thường nhận xét)
Thực tế lịch sử cho thấy rằng: Suốt thời
gian hoạt động của Bác ở nước ngoài, Bác gặp rất nhiều khó khăn về tài chính do
những nguyên nhân khác nhau. Được đồng nào, chủ yếu do lao động tự thân mà có,
Bác dành cho công tác cách mạng. Bác chi tiêu rất dè xẻn, cân nhắc từng xu. Liên
hoan mừng thành lập đảng cũng chỉ có bát cơm, món xào, tô canh, dĩa cá. Chiêu
đãi đồng chí Lý Bội Quần, người Trung Quốc, người đã mua chiếc máy chữ từ Hải
Phòng về tặng Người (năm 1939), Bác cũng chỉ “khao một món canh và hai dĩa thức
ăn, thêm hai lạng rượu, tổng cộng chưa hết một đồng bạc”.
Tự thết đãi mình “khi nghe tin Hồng quân
bắt sống 33 vạn quân Hítle ở Xtalingrát năm 1943”, tại nhà tù, trong túi chỉ
còn vỏn vẹn một đồng bạc, Bác đã “nhờ người lính gác mua giùm cho ít kẹo và dầu
chả quẩy”. Sau khi phấn khởi hô mấy khẩu hiệu hoan nghênh thắng lợi của Liên
Xô, Bác “ngồi một mình, chén tạc, chén thù rất đàng hoàng, vui vẻ”…
Năm 1957, Bác về thăm Nghệ Tĩnh, khi ăn
cơm chung với đồng chí Nguyễn Sĩ Quế, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Văn Diện, Bác đã
để bớt ra ngoài mâm mấy món ăn, rồi nói: “Ăn hết lấy thêm, không ăn hết để
người khác ăn, đừng để người khác ăn thừa của mình”.
Có thể dẫn ra nhiều nữa những ví dụ về
cách chi tiêu, sử dụng tiền bạc, cơ sở vật chất của Bác, rất “mâu thuẫn thống
nhất”: chắt chiu, tằn tiện nhưng vẫn rộng rãi, không hoang phí mà cũng không
keo kiệt, “ki bo”.
Thế giới, loài người tự hào về Bác. Là
người Việt Nam,
đồng hương của Bác, chúng ta càng tự hào biết bao! Cách ứng xử của Bác với hiền
tài, với cái ăn, cái mặc, với cơ sở vật chất nói chung đâu có phải là cao quá
mà chúng ta không học tập được, đâu có phải là một toà thánh cấm uy nghiêm mà
chúng ta không đặt chân lên được thềm bậc, dù là bậc thềm thứ nhất?
(
Nguồn http://ttgdtxlaocai.vn/forum/printer_friendly_posts.asp?TID=344)