Đúng
như vậy. Nhưng tìm hiểu sở thích của một người cũng là một hướng tiếp cận tính
cách của con người đó, càng cần thiết hơn khi đó lại là một vĩ nhân.
Cũng
như mọi người, có món ăn Bác Hồ rất thích, nhiều món ăn được, có món không
thích, ví dụ qua bữa cơm bà Thanh được kể lại, ta biết cậu Thành từ nhỏ không
ăn được tỏi.
Nét
nổi bật là vị Chủ tịch nước đầu tiên của chúng ta lại rất thích các món ăn dân
dã như mắm, cà dầm tương, canh cua ăn với rau chuối thái ghém...
Có
lần, trong kháng chiến chống Pháp, đồng chí Chủ tịch Liên khu IV Lê Viết Lượng
có gửi lên Việt Bắc biếu Bác một lọ cà dầm mắm. Bác rất thích ăn. Ngày đó, Bác
vẫn thường ăn chung với các nhân viên phục vụ của mình. Có bữa bận phải ăn sau,
Bác dặn: các cô chú cứ ăn thịt cá, để phần Bác món cà dầm mắm.
Ở
rừng, thỉnh thoảng vẫn thiếu rau. Bác bảo: - Ta thiếu rau nhưng nhiều mít, cô
Mai (vợ bác sĩ Chánh) làm món nhút ăn cho đỡ xót ruột. Chị Mai thú thực không
biết làm. Bác lại bày cho cách làm nhút từ quả mít xanh. Có lẽ trong các món
mang hương vị quê hương, Bác thích nhất món cá bống kho lá gừng. Hôm nào, đồng
chí Cần - cấp dưỡng của Bác, làm món ăn đó, Người thường ăn hết, để món thịt
lại.
Có
lần, Bác được mời đi nghỉ tại Liên Xô. Bạn cho ăn toàn những món đặc sản vào
loại tuyệt hảo. Bỗng một hôm Bác bảo: “Mình nhớ món cá bống kho lá gừng quá!”.
Một chuyện thật đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh đó thực hiện lại không dễ. Vì ở
nhà nghỉ thì không ổn, hơn nữa bạn lại rất sợ mùi nước mắm. Kho ở sứ quán rồi
mang vào, lại sợ bạn biết sẽ phật ý. Cuối cùng, nhờ sự trổ tài khéo léo của
đồng chí Vũ Kỳ trong việc giới thiệu các món ăn cổ truyền của dân tộc, món cá
bống kho gừng đã được thực hiện.
Ở
Việt Bắc, hôm nào có điều kiện ăn tươi, Bác lại bảo: ra gọi cô Cúc (vợ đồng chí
Phạm Văn Đồng) và cô Mai vào trổ tài cho Bác cháu mình thưởng thức. Chị Mai làm
món gà rút xương, thịt băm trộn nấm hương nhồi đùi gà, đem hấp. Chị Cúc làm món
bít-tết. Bác khen ngon, vì làm rất công phu. Bác nhận xét:
-
Gia vị đối với món ăn Việt Nam rất quan trọng. Thiếu gia vị, món ăn sẽ giảm
hương vị đi rất nhiều.
Coi
trọng nội dung, Bác cũng nhắc nhở cần chú ý đến cả hình thức trình bày. Hồi ở
Việt Bắc, có lần đi công tác, buổi trưa, Bác cháu dừng lại bên bờ suối nấu ăn.
Bác bảo: các chú nấu cơm, để Bác rán trứng cho. Bác làm rất thạo. Trứng rán
xong mà cơm chưa chín. Bác lấy que sắt nung trên than hồng rồi đặt lên khoanh
trứng thành những hình quả trám rất đẹp. Anh em cười thán phục. Bác bảo:
-
Khi có điều kiện làm cho ngon hơn, đẹp hơn thì ta cứ làm chứ các chú!
Ngày
16-6-1957, Bác đi thăm Đồng Hới (Quảng Bình). Trong bữa cơm trưa có đủ các món
đặc sản của Đồng Hới: Mắm tôm chua, rau muống chẻ, cá thu kho... Bác cháu vừa
ăn vừa trò chuyện. Bác chỉ tay sang bác sĩ Nhữ Thế Bảo nói đùa:
-
Bác sĩ khuyên mọi người ăn chín, uống sôi, còn bản thân bác sĩ thì lại ăn rau
muống sống hơi quá nhiều đấy!
Mọi
người cười vang. Bữa ăn ngon lành càng thêm vui vẻ./.
Sưu tầm