Một trong những
luận điệu tinh vi mà chúng thường sử dụng là ra sức đề cao tư tưởng Hồ Chí Minh
nhưng lại đối lập tư tưởng Hồ Chí Minh với Chủ nghĩa Mác-Lênin nhằm phá hủy gốc
rễ nền tảng tư tưởng của Đảng. Vì thế, chống lại luận điệu xuyên tạc này là một
nội dung căn cốt trong cuộc đấu tranh bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng và phản
bác các quan điểm sai trái, thù địch hiện nay.
Sự tinh vi của
những giọng điệu phản khoa học
Giữa tư tưởng
Hồ Chí Minh và Chủ nghĩa Mác-Lênin tồn tại mối quan hệ biện chứng. Chủ nghĩa
Mác-Lênin là cội nguồn lý luận cơ bản hình thành nên tư tưởng Hồ Chí Minh, tư
tưởng Hồ Chí Minh là sự kế thừa, vận dụng và phát triển sáng tạo Chủ nghĩa
Mác-Lênin vào hoàn cảnh cụ thể của Việt Nam và đều là bộ phận cấu thành nền tảng
tư tưởng của Đảng Cộng sản Việt Nam. Mọi luận điệu đối lập tư tưởng Hồ Chí Minh
với Chủ nghĩa Mác-Lênin đều là phản khoa học, phản lịch sử.
Trước hết, họ
phủ nhận sự tồn tại của tư tưởng Hồ Chí Minh với lý do Hồ Chí Minh chỉ là nhà
hoạt động thực tiễn chứ không phải nhà tư tưởng. Mặc dù giá trị, tầm vóc của tư
tưởng Hồ Chí Minh đã được kiểm định bằng thắng lợi của cách mạng Việt Nam và
phong trào giải phóng dân tộc trên toàn thế giới, được thừa nhận bởi các học giả
trong và ngoài nước, những kẻ xuyên tạc vẫn rêu rao rằng “tư tưởng Hồ Chí Minh
chỉ là sự tô vẽ của Đảng Cộng sản Việt Nam”. Việc phủ nhận sự tồn tại và giá trị
to lớn, bền vững của tư tưởng Hồ Chí Minh không xuất phát từ lý do khoa học mà từ
động cơ chính trị đen tối là làm mất đi sức mạnh nền tảng của Đảng Cộng sản Việt
Nam.
Các đối tượng
chống phá còn có một giọng điệu hoàn toàn khác là ra sức ca tụng, đề cao tư tưởng
Hồ Chí Minh và phủ nhận giá trị của Chủ nghĩa Mác-Lênin. Để hạ bệ Chủ nghĩa
Mác-Lênin, họ đã đưa ra nhiều lý do khác nhau. Đầu tiên, họ vin vào “yếu tố thời
đại”, rằng Chủ nghĩa Mác-Lênin chỉ phù hợp với thế kỷ 19, cùng lắm là đầu thế kỷ
20, chỉ thích hợp với văn minh công nghiệp; còn bây giờ nhân loại đã ở thế kỷ
21, trong thời đại kinh tế tri thức và toàn cầu hóa, sứ mệnh của giai cấp công
nhân đã khác đi, vai trò của trí thức “lên ngôi” nên Chủ nghĩa Mác đã trở nên lỗi
thời và bị lịch sử vượt qua. Đây cũng là cách lập luận rất hàm hồ bởi cho dù thời
đại mà chúng ta đang sống khác rất nhiều so với thời đại mà Mác, Ăngghen, Lênin
đã sống nhưng những biến đổi của nó vẫn không vượt ra ngoài những quy luật
chung nhất mà Chủ nghĩa Mác-Lênin đã khám phá ra. Với đặc tính mở, Chủ nghĩa
Mác-Lênin vẫn là lý luận và phương pháp luận khoa học cho sự nhận thức xã hội,
nhận thức thời đại mà chưa có một chủ nghĩa, học thuyết chính trị nào có thể
thay thế.
“Yếu tố địa
lý” cũng là lý do để đối tượng chống phá ra sức phủ nhận Chủ nghĩa Mác-Lênin, rằng
Chủ nghĩa Mác-Lênin không phải là sản phẩm của Việt Nam, nó là học thuyết “ngoại
lai”, “nhập ngoại” từ phương Tây nên không phù hợp với Việt Nam. Những đối tượng
đưa ra luận điệu trên đã cố tình không hiểu sức mạnh của sự trừu tượng hóa,
khái quát hóa và tầm nhìn thời đại của lý luận Mác-Lênin. Mặc dù Chủ nghĩa
Mác-Lênin có nguồn gốc lý luận trực tiếp từ phương Tây nhưng đúng như Nguyễn Ái
Quốc đã khẳng định, “chủ nghĩa Mác sẽ còn đúng cả ở đó”(1), tức là ở phương
Đông, nhất là khi nó đã được bổ sung bằng “dân tộc học phương Đông” như Nguyễn
Ái Quốc từng nhấn mạnh và nỗ lực thực hiện.
Lý do thứ ba để
họ phản bác Chủ nghĩa Mác-Lênin chính là sự sụp đổ của chế độ xã hội chủ nghĩa ở
Liên Xô và Đông Âu, rằng sự sụp đổ đã chứng tỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin sai lầm từ bản
chất chứ không phải là do nhận thức sai, vận dụng sai. Họ cố tình không hiểu rằng
sự sụp đổ của chế độ xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu và Liên Xô là sự sụp đổ của một
mô hình xã hội chủ nghĩa nhiều khuyết tật và chậm được sửa chữa chứ không phải
sự sụp đổ của một học thuyết khoa học. Tính bền vững của Chủ nghĩa Mác-Lênin so
với các học thuyết khác nằm ở chỗ nó dựa trên một thế giới quan khoa học là
phép biện chứng duy vật. Lý do thứ tư họ đưa ra để đòi hủy bỏ Chủ nghĩa
Mác-Lênin chính là sự khác biệt giữa Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí
Minh, vì Chủ nghĩa Mác chủ trương đấu tranh giai cấp, Hồ Chí Minh lại chủ
trương đại đoàn kết toàn dân tộc và Hồ Chí Minh là người theo chủ nghĩa dân tộc
chứ không phải theo chủ nghĩa cộng sản; do đó, không có gì chung giữa tư tưởng
Hồ Chí Minh và Chủ nghĩa Mác-Lênin. Họ còn cho rằng, trong lịch sử Đảng Cộng sản
Việt Nam đã tồn tại “cuộc nội chiến về tư tưởng giữa tư tưởng Hồ Chí Minh và Chủ
nghĩa Mác-Lênin” nhưng thực chất đó chỉ là sự đấu tranh giữa tư tưởng Hồ Chí
Minh với các quan điểm giáo điều, cứng nhắc trong vận dụng Chủ nghĩa Mác-Lênin
mà thôi.
Sau khi đưa ra
nhiều “cơn cớ” đầy tính ngụy biện như vậy, họ đi đến kết luận: Lúc này chỉ cần
nói đến tư tưởng Hồ Chí Minh là đủ, chỉ có tư tưởng Hồ Chí Minh là “đáng giá”
và vì thế, cần loại bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin ra khỏi nền tảng tư tưởng của Đảng.
Kiên định,
kiên quyết bảo vệ Chủ nghĩa Mác-Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh
Luận điệu “đề
cao” tư tưởng Hồ Chí Minh, đem tư tưởng Hồ Chí Minh đối lập với Chủ nghĩa
Mác-Lênin là hoàn toàn đối lập với tình cảm, tâm nguyện của bản thân Hồ Chí
Minh.
Sinh thời, từ
lúc trở thành người cộng sản (năm 1920) cho đến khi từ giã cõi đời, Hồ Chí Minh
luôn gắn bó chặt chẽ và hết lời đề cao Chủ nghĩa Mác-Lênin. Từ năm 1927, Người
đã khẳng định: Bây giờ học thuyết nhiều, chủ nghĩa nhiều nhưng chủ nghĩa chân
chính nhất, chắc chắn nhất, cách mệnh nhất là Chủ nghĩa Lênin. Câu nói của Hồ
Chí Minh, rằng “tất cả mọi người đều có quyền nghiên cứu một chủ nghĩa. Riêng
tôi, tôi đã nghiên cứu Chủ nghĩa Các Mác”(2) đã nói lên sự lựa chọn kiên quyết
của Người. Để nói về vai trò to lớn của Chủ nghĩa Mác-Lênin với cách mạng Việt
Nam, Người còn khẳng định: “Chủ nghĩa Lênin đối với chúng ta, những người cách
mạng và nhân dân Việt Nam, không những là cái “cẩm nang” thần kỳ, không những
là cái kim chỉ nam, mà còn là mặt trời soi sáng con đường chúng ta đi tới thắng
lợi cuối cùng, đi tới chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản".
Sự gắn bó
không thể tách rời của Hồ Chí Minh với Chủ nghĩa Mác-Lênin còn thể hiện qua những
tình tiết rất sinh động và cảm động. Khi viết Di chúc gửi lại, Người đã gọi việc
từ giã cõi đời của mình là “đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin” bởi giữa các bậc vĩ
nhân ấy là sự đồng điệu về khát vọng giải phóng con người và “tình hữu ái vô sản”
thiêng liêng. Trong lần trả lời phỏng vấn cuối cùng vào ngày 15-7-1969, Hồ Chí
Minh còn khẳng định: “Chúng tôi giành được thắng lợi đó là do nhiều nhân tố,
nhưng cần phải nhấn mạnh rằng... trước hết là nhờ cái vũ khí không gì thay thế
được là Chủ nghĩa Mác-Lênin".
Như vậy, từ
lúc rơi những giọt nước mắt hạnh phúc khi đọc bản “Luận cương” của Lênin cho đến
tháng ngày cuối cùng của cuộc đời, Hồ Chí Minh đều gắn bó với Chủ nghĩa
Mác-Lênin bằng tình yêu và lòng trung thành trên tinh thần biện chứng. Do đó, đối
lập tư tưởng Hồ Chí Minh với Chủ nghĩa Mác-Lênin là một sự xuyên tạc lịch sử mà
Hồ Chí Minh là một nhân chứng sống động nhất.
Phải khẳng định
rằng: Việc đề cao tư tưởng Hồ Chí Minh và hạ thấp Chủ nghĩa Mác-Lênin thực chất
là một âm mưu đen tối, thủ đoạn tinh vi. Sự nguy hiểm của nó nằm ở tính ngụy biện,
dễ làm người ta ngộ nhận, tin theo bởi nó “đánh vào” tình yêu lãnh tụ và tinh
thần tự tôn dân tộc. Tuy nhiên, đây thực chất không phải là sự ca ngợi, không
phải là đề cao tư tưởng Hồ Chí Minh theo đúng giá trị của nó mà chỉ là thủ pháp
“nâng lên để hạ xuống”, là tìm cách cô lập, tách rời tư tưởng Hồ Chí Minh khỏi
ngọn nguồn lý luận chủ yếu của nó để qua đó làm suy yếu và tiến tới phủ định
chính tư tưởng Hồ Chí Minh. Sâu xa hơn, những kẻ chống phá không chỉ phủ nhận
Chủ nghĩa Mác-Lênin hay tư tưởng Hồ Chí Minh mà còn muốn phủ nhận toàn bộ cương
lĩnh, đường lối của Đảng được hoạch định trên nền tảng tư tưởng đó để đi đến mục
tiêu cuối cùng là xóa bỏ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, xóa bỏ chế độ
đang hiện hành, xóa bỏ định hướng đi lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta.
Để chống lại
giọng điệu xuyên tạc, xảo trá này, trước hết cần giáo dục nâng cao nhận thức
cho toàn Đảng, toàn dân về mối quan hệ biện chứng giữa tư tưởng Hồ Chí Minh và
Chủ nghĩa Mác-Lênin và động cơ đen tối của lực lượng chống phá khi phủ nhận mối
quan hệ này. Phải làm cho cán bộ, đảng viên và nhân dân thấu hiểu rằng, quan hệ
giữa Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh là quan hệ giữa cội nguồn và
phát triển, giữa cái chung và cái đặc thù nên “tuy hai mà là một, tuy một mà là
hai”. Cho dù tư tưởng Hồ Chí Minh có nhiều điểm sáng tạo so với Chủ nghĩa
Mác-Lênin nhưng nó lại thống nhất với Mác-Lênin ở chiều sâu bản chất, ở lý tưởng
giải phóng con người cùng khổ.
Cùng với đó, cần
tăng cường công tác giáo dục lý luận chính trị để cán bộ, đảng viên thấu hiểu nội
dung, bản chất, giá trị bền vững của Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí
Minh. Hiện trạng “nhạt đảng, phai đoàn, khô lý tưởng” và căn bệnh lười học lý
luận chính trị của một bộ phận cán bộ, đảng viên chính là “mảnh đất màu mỡ” cho
kẻ thù đẩy mạnh công tác phản tuyên truyền. Vì thế, làm tốt công tác giáo dục,
tích cực bồi đắp tri thức khoa học cho cán bộ và nhân dân chính là tạo “vắc-xin”
phòng, chống sự xâm nhập của các luồng thông tin xấu, độc.
Trong bối cảnh
hiện nay, chúng ta phải kiên định và tăng cường hơn nữa sự vận dụng, phát triển
sáng tạo Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh để xây dựng thành công chủ
nghĩa xã hội ở Việt Nam bởi thực tiễn là nơi kiểm nghiệm mọi chân lý một cách
xác thực nhất. Ngược lại, mỗi hành vi sai trái của cá nhân và tổ chức đảng đều
là sự tiếp tay cho các thế lực thù địch trong việc tấn công vào nền tảng tư tưởng
của Đảng. Vì thế, việc tăng cường bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng phải gắn chặt
với công cuộc xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong sạch, vững mạnh.
Lịch sử phát
triển của Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh luôn song hành với cuộc đấu
tranh bảo vệ chân giá trị của học thuyết và chống lại những quan điểm sai trái
thù địch. Vì thế, đấu tranh chống lại quan điểm đối lập tư tưởng Hồ Chí Minh với
Chủ nghĩa Mác-Lênin là việc làm mang tính quy luật nhằm gia tăng sức mạnh của Đảng
và làm thất bại mưu đồ xuyên tạc, chống phá của các lực lượng thù địch. Bằng sự
đúng đắn trong nhận thức cũng như trong hành động, mỗi cá nhân, tổ chức trong hệ
thống chính trị phải có trách nhiệm tham gia vào việc khẳng định chân lý: Thế
giới còn đổi thay nhưng Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh sống mãi.