Trời
lạnh, nhưng được đứng gác bên Bác, tôi thấy lòng mình như được sưởi ấm lên. Tôi
nhẹ bước chân đi vòng quanh lán. Một lần vừa đi, vừa nghĩ, tôi bị thụt chân
xuống một cái hố tránh máy bay. Tôi đang tìm cách để lên khỏi hố, chợt nghe có
tiếng bước chân đi về phía mình. Có tiếng hỏi:
– Chú
nào ngã đấy?
Chưa
kịp nhận ra ai, thì tôi đã thấy hai tay Bác luồn vào hai nách, chòm râu của Bác
chạm vào má tôi. Tôi cố trấn tĩnh lại để nói một lời thì giật mình khi thấy Bác
không khoác áo bông, Bác đi tất, một chân có guốc, một chân không, nước mắt tôi
trào ra. Vừa kéo, Bác vừa hỏi:
– Chú
ngã có đau không?
Bác sờ
khắp người tôi, nắn chân, nắn tay tôi. Rồi Bác nói:
– Chú
ngã thế đau lắm. Chú cứ ngồi xuống đây bóp chân cho đỡ đau. Ngồi xuống! Ngồi
xuống!
Tôi
bàng hoàng cả người, không tin ở tai mình nữa. Có thật là Bác nói như vậy
không! Bác ơi! Bác thương chúng cháu quá!
Tôi trả
lời Bác:
– Thưa
Bác, cháu không việc gì ạ. Rồi tôi cố gắng bước đi để Bác yên lòng.
Bác
cười hiền hậu và căn dặn: “Bất cứ làm việc gì chú cũng phải cẩn thận”. Rồi Bác
quay vào.
Tôi
đứng nhìn theo Bác cho đến lúc lại nghe tiếng máy chữ của Bác kêu lên lách
tách, đều đều trên nhà sàn giữa đêm Việt Bắc.
Tuyết
Phương: Sưu tầm
Nguồn:
(thegioibantin.com)