Nhìn
thấy việc giữ vệ sinh nước ăn và nơi ở chưa được dân ở đây chú ý, Bác bảo
chúng tôi cùng Bác bắt tay dọn dẹp. Một buổi sáng Bác bảo các cháu xếp hàng đi
ra phía khe nước.
Người
tự tay cởi quần áo cho các cháu bé, lần lượt tắm rửa, kỳ cọ cho từng
cháu. Chúng vừa tắm, vừa đùa, bắn cả nước vào mặt Bác.
Trong
số bọn trẻ được Bác tắm cho hôm đó có cháu Thân (con trai tôi) chốc đầu,
tóc dính bết. Tắm gội xong, Bác còn làm thuốc dịt cho. Thuốc xót, thấy cháu
kêu, Bác Hồ dỗ dành ngọt ngào:
– Không
sao, chỉ một lát là hết xót ngay thôi cháu ạ.
Rồi Bác
nói với đám thanh niên chúng tôi đứng quanh đó:
– Các
cô, các chú, vợ chồng còn trẻ phải giữ gìn quanh năm sạch sẽ cho con cái,
bệnh ghẻ lây nhanh lắm đấy, thật khổ cho cháu tôi.
Chúng
tôi im lặng, cảm động. Trông thấy mấy cháu mặc quần áo bẩn và rách, Bác không
vui:
Các
cháu này con cô chú nào đây. Lấy áo sạch thay cho trẻ, còn mang quần áo bẩn đi
giặt, chỗ nào rách thì khâu lại.
Bà cố
tôi gần một trăm tuổi, nghe vậy xuýt xoa thán phục, nói:
– Ông
già này là con người quý giá lắm đấy.
Rồi bà
cố bảo bố tôi bưng một bát cháo có đánh trứng gà lại mời Bác Hồ. Bác tỏ vẻ
không bằng lòng:
– Các
đồng chí làm cách mạng, tôi cũng làm cách mạng, tại sao tôi được ăn đặc biệt
hơn các đồng chí?
Và
Người đứng dậy bê bát cháo trứng gà mời cố tôi ăn và nói:
– Đây
mới là người cần được đặc biệt bồi dưỡng. Bà đã sống gần trăm tuổi rồi, khổ cực
nhiều nhiều, cần ăn cho khoẻ để sống đến ngày đất nước độc lập, vui hưởng thái
bình.
Tuyết
Phương: Sưu tầm
Nguồn:
(thegioibantin.com)