XẾP BÚT NGHIÊN LÊN ĐƯỜNG RA TRẬN
Tôi muốn viết nhiều về người Lính
Họ giản đơn và rất bình thường
Rất tha thiết yêu thương cuộc sống
Đất Nước cẫn, không tiếc tuổi xuân.
Họ ra đi khắp miền Tổ quốc
Chỉ biết yêu đồng ruộng Quê mình
Yêu cái Cuốc, con Trâu mộc mạc
Câu Dân ca, điệu nhạc trữ tình.
Đất nước gọi tuổi xuân mới lớn
Họ sẵn sàng từ biệt Quê hương
Xếp nghiên bút lên đường ra trận
Mang trong lòng giòng máu quật cường.
Và ra đi không tính thiệt hơn
Họ là người tuổi đời rất trẻ
Chưa biết yêu và một nụ hôn
Vì Đất nước đặt nền trên hết.
Họ là Linh hồn của Dân tộc
Lớn lên từ hạt Lúa, củ Khoai
Nhưng Tâm hồn vô cùng mãnh liệt
Chẳng kẻ thù nào, ngăn nổi bước đi.
Tôi muốn viết nhiều về người Lính
Viết rất nhiều mà chẳng cạn lời
Vì họ mang tình yêu vô tận
Lòng dạt dào như sóng biển khơi.
(ST)